Khi “chia tay” một công ty, cá nhân tôi thường chọn im lặng. Tôi luôn tin rằng giá trị của bản thân và những thành quả mình đã gầy dựng… ắt sẽ có sự công nhận và đo lường khách quan. Không cần phải ra vẻ, không cần thể hiện, và lại càng không cần phải tự nói về mình.
Việc thay đổi công việc là một phần tất yếu của hành trình sự nghiệp. Ai chuyển việc cũng có mục tiêu và lý do của riêng mình.
Muôn nẻo lý do cho một cuộc ‘chia tay’
Có người ra đi vì mong muốn một mức thu nhập cao hơn để xứng đáng với năng lực. Có người đi để tìm kiếm một môi trường làm việc mới, một luồng sinh khí mới. Có người khát khao thăng tiến, một vị trí cao hơn mà ở nơi cũ họ không có cơ hội. Và cũng có người, họ muốn chứng tỏ: “Tôi tốt hơn nhiều so với cách tổ chức cũ nhìn nhận tôi”. Thậm chí, có người ra đi chỉ với mong muốn chứng minh mình “hơn” cấp trên cũ của mình.
Tất cả những lý do đó, dù là gì, cũng đều là một phần của “chuyện nghề”.
Thế nên, sau khi chuyển việc, chúng ta thường thấy những màn thể hiện: tôi quan trọng hơn, tôi hạnh phúc hơn, tôi có chức cao hơn, tôi được trọng dụng hơn…
Mặc dù ai cũng ngầm hiểu “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, và “đường trường thì mới rõ sức ngựa”. Một công việc mới luôn có những hào quang ban đầu, nhưng cũng tiềm ẩn những thách thức mà chỉ người trong cuộc mới thấu.

Cách bạn ra đi, nói lên bạn là ai
Nhưng điều đáng nói nhất, quan trọng hơn cả lý do đến, chính là văn hóa khi rời đi. Cách một người “dứt áo ra đi” nói lên rất nhiều điều về tính cách, sự chuyên nghiệp và giá trị cốt lõi của họ.
Theo quan sát của tôi, có ba kiểu “chia tay” điển hình:
-
Người tử tế (hoặc Chuyên nghiệp): Họ trân trọng những thành quả của mình đã gầy dựng và mong muốn nó tốt hơn sau khi mình đi. Họ bàn giao công việc một cách cẩn thận, chi tiết, hỗ trợ người mới hết mình và luôn giữ một mối quan hệ tốt đẹp, hòa nhã với đồng nghiệp cũ. Họ hiểu rằng thế giới rất nhỏ, và giữ gìn các mối quan hệ là điều thông minh nhất.
-
Người dửng dưng: Với họ, mọi thứ “ra sao thì ra”. Hết trách nhiệm, hết hợp đồng là xong. Họ không chủ động phá hoại, nhưng cũng không nỗ lực xây dựng hay bàn giao kỹ càng. Họ đơn giản là “biến mất” khỏi nơi cũ và không quan tâm đến bất cứ điều gì còn lại phía sau.
-
Người tiêu cực: Đây là kiểu đáng lo ngại nhất. Họ rời đi với một tâm thế hả hê, mong cho nơi cũ sụp đổ, để chứng tỏ “không có mình chúng nó chết”. Họ sẵn sàng mạnh tay, mạnh miệng, từ việc lôi kéo người cũ, nói xấu công ty trên mạng xã hội, cho đến việc cố tình không bàn giao hoặc phá ngầm dữ liệu.
Cuối cùng, một hành trình sự nghiệp là một chuỗi các điểm đến. Rời đi không phải là kết thúc, mà là một phần của hành trình đó. Lựa chọn rời đi trong im lặng hay ồn ào, xây dựng hay phá bĩnh, không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của tổ chức cũ, mà còn định hình chính giá trị và thương hiệu cá nhân của người ra đi.



Tin tức liên quan